Thì đấy, vẫn cứ tranh thủ lân la lạc đề đôi chút thôi nhé.
Chẳng là hôm nay, bạn ra bến tàu đón anh tiền bối thuở cấp 3 đi ngao du Nanjing. Bạn là CLC khoá 6, còn anh là CLC khoá 3. Người ta bảo "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ" là thế, xa xôi cách trở lắm nhé mà cái duyên nó vẫn cứ vập vào nhau, thế mới lạ. Mà vừa lạ, vừa thần kì. Đó, anh chỉ được ở Nanjing chơi vẻn vẹn 9 tiếng đồng hồ thôi rồi lại phải lên tàu về Shanghai rồi. Ừ. Thế là chuyến du lịch "vội" chứa chan (?) bão táp bắt đầu. (Mình không kể lại nữa đâu vì không dám nghĩ lại nữa!!! Mệt lừ).
Đùa chứ chắc các vị đang nghĩ bụng ủa hay cái chuyện huyên thuyên này liên quan gì đâu đến cái tên to đùng dài ngoằng kia? chứ gì. Không nhé, bạn chẳng lạc đề tí nào đâu.
Đấy, thế là lết xác về đến phòng mà có đâu biết chăng là còn sống hay đã chết. Tắt mạng đập đầu xuống gối đánh một giấc êm ru. Thế mà tự nhiên (có chuông điện thoại gọi đến làm mình) tỉnh dậy. Arghhhhhh chính là cái cảm giác đấy! Mơ mơ màng màng cầm điện thoại thì thấy số lạ tưởng ai (vì mình không lưu tên), đọc số hoá ra là ngài ba béo gọi đến. Chợt nhớ ra lúc sáng check mesenger thấy hai chữ "Gái ơi" chềnh ềnh từ acc ba béo rồi nhưng khổ thân lại bị bơ vì con gái dậy muộn đang vội đi đón tiền bối chưa thèm trả lời. Thế là bạn quyết định dậy, không thèm ngủ nữa, bật zalo lên vid call ngay cho ba béo xem có chuyện gì mà gọi bạn hẳn hai cuộc số điện thoại thường.
Lạ, ơ thế hoá ra là có người nhớ mình! Có người hỏi sao dạo này không thấy gọi điện cho đằng ấy. Mẹ bảo, "Có người đang nhớ con mà không dám nói kia kìa". Xa nhà mà ba mẹ cứ thế này thì ai mà không tan chảy cho được đây chứ? Ngoài trời Nanjing gió vù vù ngót gần chục độ thôi mà bạn lại ấp ám lắm, không phải là vì đang nằm trong chăn đâu nhé, mà là mấy lời ngập ngụa yêu thương từ đầu bên kia điện thoại cơ. Tan chảy!
Xa nhà, có những lúc tám đi tám lại, chẳng còn chuyện gì để kể nữa đâu, phải tắt điện thoại thôi! Cứ vòng vo quanh co tạm biệt, baibai, zaijian, cả tỉ thứ tiếng trên đời rồi mà nào có ai ấn vào cái nút đỏ choé kia để tắt đi trước? Chẳng muốn tắt, vì tắt rồi lại xa nhau. Chứ thực ra lúc nào cũng xa mà nhỉ? Chỉ là muốn nghe thêm chút mấy lời chê bai "Sao dạo này hói thế? Tóc đâu hết rồi?" rồi lại "Sao béo thế?" "Nằm xuống mặt nó to có kém gì ba đâu?"... từ ba. Chỉ là muốn nghe thêm mấy lời "Đừng học nhiều quá, học ít thôi nhé!" "Hôm nay có đi đâu chơi không?"... từ mẹ. Cứ khoe là "Tớ vẫn chưa nhớ nhà, vẫn chưa muốn về Việt Nam đây này". Nói dối! (Lúc này thôi nhé).