Thứ Hai, 7 tháng 1, 2019


Hôm nay là thứ hai, ngày 7, tháng 12, cũng là ngày kỉ niệm tròn 1 tháng bạn lập Kiara lah trên youtube.


   Bạn vui và thực sự bất ngờ nhiều lắm, nhìn cái to-do list của bạn thì hiểu rồi đó, bạn mong trong tháng 1 này sẽ đạt mốc 200 subcribers và có video đạt 2000 views. 


      Bữa nay mở kênh youtube ra như mọi ngày thường làm và phát hiện mọi thứ vượt xa so với tưởng tượng của bản thân. Số sub gấp 3 và số views gấp đôi. Bạn đang nằm trong niềm vui sướng tận cùng và cảm ơn mọi người thật nhiều khi đã ủng hộ. Chắc chắn, trong thời gian tới, chắc chắn bạn sẽ ra thật nhiều video bổ ích hay ho hơn nữa. Hãy đi cùng bạn nha ^^ Ainimen <3

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2018

Bắt đầu nào!!!


Waooo thực sự là bây giờ mình vẫn đang cảm thấy khó tin lắm. Thực sự đấy!!!


Edit đi edit lại vẫn chẳng thấy ưng, cuối cùng thì đành quyết định up vì (lỡ) hứa sẽ up vào ngày mà Nanjing có tuyết đầu mùa, thế là up khi còn ngổn ngang dang dở. Mình biết mà, lúc nào cũng khư khư cái thứ suy nghĩ make everything perfect nhưng thôi xong rồi. Cuối cùng thì ước ao nhỏ bé với channel bé nhỏ thuộc về mình để làm những thứ hay ho cũng thành hiện thực. Vui lắm, mà cũng sợ lắm :<< Jiayoulah Kiara!!! 

#Nanjing, 2018.12.07



Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2018

Ba béo đáng yêu nhất!!!... xa nhà (hơi nhớ "tí" thôi)



Thì đấy, vẫn cứ tranh thủ lân la lạc đề đôi chút thôi nhé.

Chẳng là hôm nay, bạn ra bến tàu đón anh tiền bối thuở cấp 3 đi ngao du Nanjing. Bạn là CLC khoá 6, còn anh là CLC khoá 3. Người ta bảo "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ" là thế, xa xôi cách trở lắm nhé mà cái duyên nó vẫn cứ vập vào nhau, thế mới lạ. Mà vừa lạ, vừa thần kì. Đó, anh chỉ được ở Nanjing chơi vẻn vẹn 9 tiếng đồng hồ thôi rồi lại phải lên tàu về Shanghai rồi. Ừ. Thế là chuyến du lịch "vội" chứa chan (?) bão táp bắt đầu. (Mình không kể lại nữa đâu vì không dám nghĩ lại nữa!!! Mệt lừ). 

Đùa chứ chắc các vị đang nghĩ bụng ủa hay cái chuyện huyên thuyên này liên quan gì đâu đến cái tên to đùng dài ngoằng kia? chứ gì. Không nhé, bạn chẳng lạc đề tí nào đâu. 



Đấy, thế là lết xác về đến phòng mà có đâu biết chăng là còn sống hay đã chết. Tắt mạng đập đầu xuống gối đánh một giấc êm ru. Thế mà tự nhiên (có chuông điện thoại gọi đến làm mình) tỉnh dậy. Arghhhhhh chính là cái cảm giác đấy! Mơ mơ màng màng cầm điện thoại thì thấy số lạ tưởng ai (vì mình không lưu tên), đọc số hoá ra là ngài ba béo gọi đến. Chợt nhớ ra lúc sáng check mesenger thấy hai chữ "Gái ơi" chềnh ềnh từ acc ba béo rồi nhưng khổ thân lại bị bơ vì con gái dậy muộn đang vội đi đón tiền bối chưa thèm trả lời. Thế là bạn quyết định dậy, không thèm ngủ nữa, bật zalo lên vid call ngay cho ba béo xem có chuyện gì mà gọi bạn hẳn hai cuộc số điện thoại thường.

Lạ, ơ thế hoá ra là có người nhớ mình! Có người hỏi sao dạo này không thấy gọi điện cho đằng ấy. Mẹ bảo, "Có người đang nhớ con mà không dám nói kia kìa". Xa nhà mà ba mẹ cứ thế này thì ai mà không tan chảy cho được đây chứ? Ngoài trời Nanjing gió vù vù ngót gần chục độ thôi mà bạn lại ấp ám lắm, không phải là vì đang nằm trong chăn đâu nhé, mà là mấy lời ngập ngụa yêu thương từ đầu bên kia điện thoại cơ. Tan chảy! 

Xa nhà, có những lúc tám đi tám lại, chẳng còn chuyện gì để kể nữa đâu, phải tắt điện thoại thôi! Cứ vòng vo quanh co tạm biệt, baibai, zaijian, cả tỉ thứ tiếng trên đời rồi mà nào có ai ấn vào cái nút đỏ choé kia để tắt đi trước? Chẳng muốn tắt, vì tắt rồi lại xa nhau. Chứ thực ra lúc nào cũng xa mà nhỉ? Chỉ là muốn nghe thêm chút mấy lời chê bai "Sao dạo này hói thế? Tóc đâu hết rồi?" rồi lại "Sao béo thế?" "Nằm xuống mặt nó to có kém gì ba đâu?"... từ ba. Chỉ là muốn nghe thêm mấy lời "Đừng học nhiều quá, học ít thôi nhé!" "Hôm nay có đi đâu chơi không?"... từ mẹ. Cứ khoe là "Tớ vẫn chưa nhớ nhà, vẫn chưa muốn về Việt Nam đây này". Nói dối! (Lúc này thôi nhé).

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2018

Chiều lập đông ngẩn ngơ


#
Lập đông năm nay mưa rơi rả rích, cứ miết hoài từ đêm qua rồi nay vẫn chẳng chịu ngớt mới đành. Biết chăng con người thơ thẩn nên thấy mưa rơi là thích lạ, mà ấy chăng thích là vì chiều nay ai đó thảnh thơi, chẳng có tiết, chẳng có kèo, ăn no kềnh càng núc ních rồi ra pha cốc trà nhài ấm nóng, nhâm nhi nghe mưa, thế là tấm tắc! À mà ai nói thảnh thơi là sai lắm, vì còn đang tối mắt bận ôn thi, còn đang bận gặm nhấm cái đống tồn kho bộn bề sắp đến deadline vẫn cứ ì ạch chỉ đợi mood đến (nếu không muốn bị chê là biếng làm).

Ghét thật, chẳng biết thành phố gì mà lạ lùng, mà làm người ta nắng cũng thương, mưa cũng thương... ghét lắm?!!



Đùa chứ mưa thế này cũng làm biếng lôi máy ảnh ra, làm mấy tấm Nanjing mùa lá vàng cho các bạn ngắm nghía. Nhìn dự báo thời tiết cả tuần lâm thâm thôi lại đành ngậm ngùi đợi nắng lên vậy, vừa bận vừa lười nên đành thế cứ biết làm sao. Hâm! Viết linh ta linh tinh chẳng ai thèm đọc :) Khó hiểu kinh khủng?!!

------

Nanjing, lập đông 2018.
//KiaraYuhe//.

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2018

Đố biết tại sao???



Thế là lần đầu tiên nó viết lách những thứ ngây ngốc một cách có chủ đích (?) như thế này. À đấy, ấy là trước nay bạn mê viết văn chương ngây ngốc, viết lâu, viết hoài, viết mãi mà biết chắc chẳng có ai thèm đọc? Giờ lớn rồi, muốn viết những thứ gì đó triết lí sâu sa tràn ngập mùi sương gió như bao cuốn sách vẫn hằng say đắm, mà khó quá! Vì nó có giống bạn tí nào đâu? Cứng cáp quá! Thê nên là thôi, cứ đành hành văn ngây ngốc vậy, có chỗ nào chẳng phải lẽ thì người ta cũng sẽ nghĩ thay, à, tại văn chương của nó ngây ngốc ấy mà!


Xa xưa, hồi mình học lớp 4 hay lớp 5 gì đó, xưa quá những 8 năm về trước cơ. Hồi đó bạn vẫn ở nhà cũ, vẫn lười học, vẫn chăm xem ti vi. Nhớ lắm cái thuở đêm nào canh “Blog nàng dâu” với bà nội. Phim (của/ dành cho) người lớn rõ rành mà nó xem cũng mê! Ấy mà nào ai biết cái tên “Blog củ cải nhỏ” của cô Vy lại hút tai bạn đến thế? Rằng là ngày xưa 8 tuổi đầu, có biết chi thứ gọi là là blog? Quay sang hỏi bà hỏi mẹ thì mới à, ra là thế. Thế thì con cũng muốn có blog. Trẻ con mà, thấy người ta làm giáo viên cũng ước ao, người ta làm bác sĩ cũng ước ao, người ta làm ca sĩ cũng ước ao, ước ao đủ thứ, và cũng vì “đủ thứ” nên lại càng chẳng có lí gì mà không ước ao thêm chiếc “Blog củ cải béo(?)” hay “Blog dưa chuột(?) xanh” cả!!!

Lớn lên, nào có biết suy nghĩ ngây ngốc kia đã bay biến từ bao giờ. Rồi, cái thứ được gọi là “blog” ấy cũng tiêu tan về nơi xa lắm. Chịu! Lớn lên tí nữa, trải qua nhiều chuyện hơn, đọc nhiều sách hay hơn, đâm ra lại thành thơ thẩn, lại mê viết lách. Thế là xong, nó lại bắt đầu mơ ước về blog, nhưng lần này sịn hơn, là blog của em Dứa, blog của Kiara! Cũng rén nhưng cũng máu, mà máu lại dễ đọc hơn rén, thế nên là chấm. câu chuyện về sự ra đời của blog đến đây là kết thúc! Chào mừng con đến với thế giới tuyệt vời!!!

À, nếu còn ai chưa biết bạn thì bạn là Hà Kiara, là một trái Dứa, thơm tho, hay đói, mải chơi, và ngọt ngào. Đây sẽ là những thứ, hoặc hay ho, hoặc nhạt nhẽo về cuộc đời bạn, với lời lẽ đằm thắm nhất, chân thành nhất, và không thể thiếu (nổi) ngây ngốc nhất! Cố lên, bắt đầu, cười cái cho xinh xắn nào~

Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2018

Mưa mà mất... (ngủ)


#
Là một đêm mưa, và tự nhiên bạn lại muốn động tay viết một thứ gì đó. Dài ngoằng, hay ho, ngốc nghếch (?). Thế mà đã gần hai tuần kể từ ngày bạn đến Nanjing, và cũng đã một tuần kể từ buổi học đầu tiên của bạn bắt đầu. Có lẽ bạn sẽ cố gắng duy trì việc viết lách này cho dù nó có chút "lái sà lá" (ấy là nhạt nhẽo trong tiếng Thái) và thực ngớ ngẩn~. Hai tuần, bạn vẫn cứ tự hào mà khoe rằng bạn chẳng mảy may nhớ nhà tí nào cả. Chắc (chắn) ba mẹ bạn sẽ thấy hơi buồn chút xíu vì con gái bay biến không thèm nhung nhớ ai nhưng có lẽ vì một mình quen rồi từ ngày cấp ba nên thành ra bạn cũng "thép" hơn chút xíu. 

Ở Nanjing, bạn khởi đầu thật nhẹ nhàng và thoải mái dù thành thực, vẫn có vài chút vướng bận vẩn vương đâu đó. Nhưng xong hết rồi, bạn đã giải quyết nó bằng cuộc vi vu ban chiều trong thành sách và cắm rễ ở đó đến tận tối mịt mới mò về pingcangxiang... 



Thật ra, ở Nanjing, có cả trăm nghìn lí do xinh đẹp để yêu mến thành phố này và bạn đã note lại rồi, tất thảy. Tiếc thay còn chăng là bầu trời Nanjing vẫn thiếu nắng vào những ngày rảnh rỗi lê thê để bạn lang thang chụp vài bức ảnh đẹp và viết thêm nhiều chiếc cap dài dòng nữa mà thôi. 

Bạn cũng không biết chính xác mình đang nghĩ gì nữa, nhưng chuyến đi này, lời cảm ơn có lẽ sẽ chẳng bao giờ là đủ...

Nanjing, mất ngủ!
//KiaraYuhe//.