Thế là lần đầu tiên nó viết lách những thứ ngây ngốc một cách có chủ đích (?) như thế này. À đấy, ấy là trước nay bạn mê viết văn chương ngây ngốc, viết lâu, viết hoài, viết mãi mà biết chắc chẳng có ai thèm đọc? Giờ lớn rồi, muốn viết những thứ gì đó triết lí sâu sa tràn ngập mùi sương gió như bao cuốn sách vẫn hằng say đắm, mà khó quá! Vì nó có giống bạn tí nào đâu? Cứng cáp quá! Thê nên là thôi, cứ đành hành văn ngây ngốc vậy, có chỗ nào chẳng phải lẽ thì người ta cũng sẽ nghĩ thay, à, tại văn chương của nó ngây ngốc ấy mà!
Xa xưa, hồi mình học lớp 4 hay lớp 5 gì đó, xưa quá những 8 năm về trước cơ. Hồi đó bạn vẫn ở nhà cũ, vẫn lười học, vẫn chăm xem ti vi. Nhớ lắm cái thuở đêm nào canh “Blog nàng dâu” với bà nội. Phim (của/ dành cho) người lớn rõ rành mà nó xem cũng mê! Ấy mà nào ai biết cái tên “Blog củ cải nhỏ” của cô Vy lại hút tai bạn đến thế? Rằng là ngày xưa 8 tuổi đầu, có biết chi thứ gọi là là blog? Quay sang hỏi bà hỏi mẹ thì mới à, ra là thế. Thế thì con cũng muốn có blog. Trẻ con mà, thấy người ta làm giáo viên cũng ước ao, người ta làm bác sĩ cũng ước ao, người ta làm ca sĩ cũng ước ao, ước ao đủ thứ, và cũng vì “đủ thứ” nên lại càng chẳng có lí gì mà không ước ao thêm chiếc “Blog củ cải béo(?)” hay “Blog dưa chuột(?) xanh” cả!!!
Lớn lên, nào có biết suy nghĩ ngây ngốc kia đã bay biến từ bao giờ. Rồi, cái thứ được gọi là “blog” ấy cũng tiêu tan về nơi xa lắm. Chịu! Lớn lên tí nữa, trải qua nhiều chuyện hơn, đọc nhiều sách hay hơn, đâm ra lại thành thơ thẩn, lại mê viết lách. Thế là xong, nó lại bắt đầu mơ ước về blog, nhưng lần này sịn hơn, là blog của em Dứa, blog của Kiara! Cũng rén nhưng cũng máu, mà máu lại dễ đọc hơn rén, thế nên là chấm. câu chuyện về sự ra đời của blog đến đây là kết thúc! Chào mừng con đến với thế giới tuyệt vời!!!
À, nếu còn ai chưa biết bạn thì bạn là Hà Kiara, là một trái Dứa, thơm tho, hay đói, mải chơi, và ngọt ngào. Đây sẽ là những thứ, hoặc hay ho, hoặc nhạt nhẽo về cuộc đời bạn, với lời lẽ đằm thắm nhất, chân thành nhất, và không thể thiếu (nổi) ngây ngốc nhất! Cố lên, bắt đầu, cười cái cho xinh xắn nào~